Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Nỗi đau có tên ô-sin

Tùy lấy làm lạ khi con bé giúp việc tên Na gần đây có một số biểu hiện khác trước. Nó vẫn ngoan ngoãn, vâng lời mọi người trong gia đình, chăm chỉ làm việc. Nhưng Tùy nhận thấy mọi việc nó làm theo kiểu trách nhiệm, làm cho xong chứ không hào hứng, nhiệt tình như trước đây Na từng làm, điều làm cả gia đình Tùy quý và coi Na như một người thân, một thành viên trong gia đình.

Có lần tình cờ bắt gặp con bé mặc thử chiếc váy, đi cả đôi bốt hàng hiệu của mình, rồi mải mê soi gương, Tùy giận lắm. Con Na thì cuống cuồng xin lỗi. Nó khóc như mưa, nhưng trong tiếng nấc và những giọt nước mắt của nó, Tùy thấy có điều gì tủi hờn, ấm ức mà cô không hiểu. Chỉ đơn giản nghĩ nó tủi thân và sợ thôi.

Qua một người quen giới thiệu, Na đến giúp việc nhà Tùy gần 4 năm rồi, khi ấy nó mới 16 tuổi. Con bé ngoan, chịu thương chịu khó nên Tùy rất quý và tin tưởng nó. Thậm chí có những lần mẹ cô ốm ở quê, bận đi công tác xa, Na còn thay cô về quê chăm sóc mẹ. Ai biết chuyện cũng khen Tùy mát tay nuôi người. Vì trên thực tế, kiếm người giúp việc ưng ý, tin cậy có thể giao mọi việc trong nhà là cực kỳ khó khăn. Ngoài xã hội, đài báo nhan nhản những câu chuyện kinh hoàng từ ô-sin.

Tùy chỉ nghĩ mình chân tình, quý nó thì nó sẽ tốt với gia đình. Đôi khi sự mắng mỏ cũng là chỉ bảo muốn nó làm tốt hơn. Con bé nhanh ý, biết chiều theo sở thích từng người. Ví như nấu bữa sáng, chỉ là món mì tôm nhưng ai muốn ăn nấu kỹ, có rau, ai muốn mì úp, có thịt, Na đều làm đúng ý.

Giờ Na đã thành thiếu nữ tuổi 20. Có lần nó ngồi đần mặt ra nói với Tùy: "Ở quê cháu, bạn bè bằng tuổi lấy chồng hết rồi. Cháu thành ế cô ạ". "Hay cháu muốn về quê?" Tùy hỏi. Nó đáp: "Không. Bọn con gái như cháu đi ra thành phố, về dân làng coi như hư hỏng, vì có rất nhiều đứa ra phố làm việc không đứng đắn, cháu cũng bị đánh đồng theo. Thôi cô cứ cho cháu ở lại đây với cô chú, sau nếu có ai cô gả chồng cho cháu cô nhé".

Có con bé Na, Tùy cũng bớt được nhiều việc vặt, tập trung cho công tác chuyên môn, có thời gian đi học thêm nên cô được đề bạt rất nhanh. Từ trưởng phòng, phó giám đốc rồi bây giờ chị đang là cán bộ cơ cấu vào chân giám đốc. Chính vì vậy, thời gian Tùy dành cho gia đình cũng bớt dần.

Sau đợt đi công tác nước ngoài dài ngày trở về, Tùy cảm thấy cái Na khang khác. Nó hay ngồi một mình trong bếp, làm thì "quăng vung bỏ vãi", nấu cơm quên bật công tắc, canh thì không cho gia vị... Thấy lạ, Tùy gặng hỏi thế nào nó cũng không nói, chỉ im lặng.

Một hôm nó nói với Tùy cho nó nghỉ việc về quê, nó bảo cháu xin nghỉ hẳn. Nghĩ Na buồn chuyện chồng con, muốn về quê tìm chồng, Tùy cho nó ít tiền, dắt ra siêu thị mua quần áo, thuê hẳn một chiếc taxi cho Na về.

Bẵng đi 4 tháng sau, Na gọi điện cho Tùy nói muốn gặp. Hai cô cháu hẹn nhau tại một hiệu may quần áo. Tùy vô cùng ngạc nhiên khi thấy cái Na bụng lùm lùm. Tưởng nó lấy được chồng, Tùy mừng rỡ hỏi, nhưng nó khóc: "Cháu không lấy được chồng, cháu chưa dám về quê mà thuê nhà ở gần đây thôi cô ạ". Thương quá, Tùy bắt nó dẫn về nhà, sắm sửa cho vài thứ đồ dùng rồi gọi chồng đến sửa cho nó cái bóng điện hỏng. Tùy thật sự thương con bé.

Một hôm đến căn phòng trọ của Na mang cho nó ít đồ sơ sinh, Tùy thấy chồng chị cũng từ đó tất tả đi ra. Thấy lạ, sau một hồi gặng hỏi, Na thú nhận, cái thai trong bụng là của chồng Tùy, nó quỳ xuống xin cô tha thứ...

Tùy chết lặng không tin vào tai mình nữa. Cô không dám nghĩ thêm, cũng chẳng mắng mỏ theo kiểu thường tình mà cô đi như chạy. Cô là người đàn bà nhân hậu, vì quá tin người, quá ham mê công việc mà để xảy ra cơ sự. Bỗng dưng cô trách chính mình và biết mình sẽ phải đối mặt với một bài toán khó mà lời giải chẳng dễ dàng có được.

Theo ĐSPL

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét