Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Yêu con, mẹ thành bác sĩ

Mẹ nhớ mãi cái ngày con vào bệnh viện. Sáng hôm ấy con không khỏe: sổ mũi, có vài tiếng ho và bỏ uống sữa. Nhưng vì chủ quan (hoặc vì mới lần đầu làm mẹ nên thiếu kinh nghiệm?) mẹ vẫn đi dạy bình thường.

Khi trở về,con nằm trên tay ông ngoại, thở mạnh, khò khè, và khóc nhiều. Mẹ liền đưa con tới bênh viện tỉnh.

Bác sĩ cho con thở khí dung, con khóc đến tím cả người. Con 9 tháng tuổi, bụ bẫm, kháu khỉnh, từ bé đã rất ngoan và không đau bệnh gì cả. Mẹ tin rằng con là đứa trẻ khỏe mạnh.

Khi cô y tá lấy máu ở ven tay con đi xét nghiệm, không ai cầm được nước mắt. Con nhìn mẹ rồi lại nhìn cô y tá, mẹ thấy trong đôi mắt con nỗi khiếp sợ kinh hoàng. Lúc đó con đau lắm, mẹ biết!

Bác sĩ chẩn đoán con bị hen suyễn.

Đến 5h chiều, con vẫn thở khò khè, bụng thóp vào, nghe phổi có tiếng rít mạnh. Con vẫn không bú được. Mẹ và bố dỗ dành con uống từng muỗng sữa.

7h tối, mẹ xin chuyển con xuống Bệnh viện Nhi đồng. 10h đêm thủ tục nhập viện mới hoàn tất. Con mệt quá ngủ thiếp đi, trông thương vô cùng! Mẹ không ngủ được, trằn trọc nghĩ về bệnh hen suyễn. Đến lúc ấy mẹ vẫn còn mơ hồ.


Bác sĩ Bệnh viện Nhi đồng sau khi chụp phim cho kết quả con bị viêm phổi. Điều trị kháng sinh một tuần, con khỏe.

Được 2 tháng sau, bệnh con tái phát. Sau đó, liên tục một tháng một lần con đi bệnh viên. Bác sĩ lại chẩn đoán con bị hen phế quản.

Trong lòng mẹ, chỉ một niềm tin tuyệt đối: con không thể bị hen.bởi vì con có các dấu hiệu viêm nhiễm: sổ mũi, có đàm nhớt rồi mới khó thở. Mẹ lên mạng đọc thông tin hàng đêm. Gặp ai mẹ cũng hỏi về bệnh này. Nhưng nhất quyết không chữa theo cách dân gian, mê tín.

Cuối cùng, mẹ hiểu rằng miếng đệm trong phế quản của con bị sưng lên, tiết dịch nhờn, hạn chế lượng không khí, gây ra khó thở, mỗi lần thở có tiếng rít khò khè trong phổi.

Cần phải điều trị kháng sinh (loại thuốc mẹ rất kỵ vì biết nó không tốt), kết hợp các biện pháp long đờm. Sau khi ăn sáng cho con uống nước cam để tăng sức đề kháng. Tăng cường bổ sung canxi và axít béo Omega 3, theo cảm tính của mẹ 2 chất này có ảnh hưởng đến đường hô hấp. Lau sạch nhà cửa và những khu vực vui chơi của con, tránh bụi bặm. Giữ ấm cho con bằng cách dỗ con ngủ dậy muộn, chờ cho mặt trời lên, đi tất khi về chiều, không tắm ở những nơi có gió lùa… Ngay cả khi con đã hết bệnh, mẹ vẫn tiếp tuc điều trị thêm 2 tuần cho dứt điểm.

Giờ đây, mẹ đã làm chủ đươc nỗi lo lắng mỗi khi con có dấu hiệu khò khè. Không phải đi bệnh viện, không sợ thời tiết thay đổi. Con mẹ đang lớn từng ngày trong niềm vui của cả nhà. Nhìn con bi bô nói chuyện, đếm số, chỉ tên các con vật thật đáng tự hào. Bố con thường đùa "yêu con nên mẹ thành bác sĩ”.

VNE

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét