Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Nỗ lực vì Cún của tôi

Hôm ấy nghe bác sĩ báo tin có thai, tôi bỗng vỡ òa những giọt lệ hân hoan. Kể từ đó, tôi ý thức hơn và biết mình phải làm gì để bảo vệ bé. Hết sức thận trọng trong từng bước đi, từng thế đứng, kiểu ngồi.

Bắt đầu theo một chế độ ăn uống đầy đủ dưỡng chất, dành thời gian nghỉ ngơi hợp lý, chăm lo vệ sinh, thể xác lẫn tinh thần. Tôi còn cố gắng giữ cho tâm tư luôn bình thản, không nóng giận oán ghét ai, luôn vui tươi và gạt ra ngoài những lo toan của cuộc sống. Tôi đặt kỳ vọng vào đứa con đang hình thành sẽ được khỏe mạnh về thể chất và thông tuệ về tư duy nên tôi nỗ lực.

Ngày trước, khi nghe nói về thai giáo, trong lòng bán tín bán nghi. Nhưng từ khi mầm sống hiện hữu, rồi biết biểu lộ những cử chỉ quẫy đạp, biết yên ắng lắng nghe tiếng nhạc… Tôi đã “ngộ” ra, ngoài dinh dưỡng đủ chất, thai giáo sẽ là phương pháp cơ bản giúp con ươm mầm bản lĩnh mai sau. Thế là mẹ con tôi thường xuyên “nói chuyện” với nhau và cùng thưởng thức những bản nhạc giao hưởng theo lời khuyên của các chuyên gia.


Rồi Cún chào đời trong thanh bình, trong vòng tay đón chào của ba mẹ và người thân. Tiếng khóc “oa… oa” từ miệng một đứa bé sơ sinh khác hẳn mọi tiếng khóc của con người, vì nó luôn mang lại niềm vui và thể hiện một sự sống mới khơi nguồn.

Tôi cảm thấy ngập tràn hạnh phúc trong lúc ngồi quan sát Cún đang ngủ say sưa, một sinh linh bé nhỏ có nét mặt rạng rỡ như thiên thần trong tranh vẽ. Mới ngày nào còn ngọ nguậy trong dạ, mà giờ đây Cún đã như chú mèo con biết rúc vào ngực mẹ tìm dòng sữa nóng. Cún càng lớn, niềm hoan hỉ của tôi cũng theo đó mà nhân lên, bởi vì Cún khỏe mạnh và có trí thông minh, được nhiều người công nhận. Cho tới nay, đã hơn hai mươi tám tháng trôi qua, Cún chỉ bị cảm một lần, vậy thôi. Kỳ dư còn lại, Cún ra sức ăn chơi nghịch ngợm, phá phách khiến có những lúc tôi theo mệt chịu không nổi. Tuy nhiên không vì thế mà phiền lòng, ngược lại tôi chan chứa niềm vui vì đã sinh ra một thằng bé quá kháu khỉnh và “quậy trời gầm”, đúng với bản chất của một nam nhi.

Tôi tập cho Cún những thói quen về cách ngồi ăn, cách uống nước, cách báo cho tôi biết khi buồn tiểu phải làm như thế nào. Cún tiếp thu nhanh chóng và thực hành đúng như ý mẹ. Ôi! Có gì sánh cho bằng khi có đứa con sáng dạ và có cá tính nổi bật. Hôm tôi dẫn Cún đến nhà bác Cả chơi, Cún chạy lon ton vòng tay cúi đầu “ạ” mọi người theo lời tôi bảo, khiến cả nhà phải ngạc nhiên về sự lễ phép của thằng bé. Khi ấy tuy không nói ra, nhưng trong lòng tôi một niềm kiêu hãnh trào dâng, bởi vì tôi đang được sở hữu một báu vật mà trời cao đã hào phóng ban tặng. Đó chính là Cún yêu.

Từ ngày có Cún hiện diện trong đời, tôi thường ngồi ngẫm lại cách sống của mình, để cố gắng sửa đổi những điều chưa tốt đẹp mà trước đây còn sai sót. Thật là sâu sắc khi cha ông ta dạy “Cây xanh thì lá cũng xanh. Cha mẹ hiền lành để đức cho con”. Đúng vậy. Tôi chẳng có của cải nhiều, chỉ mong sao tích lại một ít nhân đức để mai này con mình cũng xanh màu nhân ái. Những lời này sẽ được tôi lưu giữ mãi, để về sau khi trưởng thành Cún đọc và sẽ hiểu tấm lòng người mẹ dành cho con bất tận là thế nào.

Nguyễn Thị Kim Dung-Ấp Vĩnh An, xã Bình Giã, Huyện Châu Đức, tỉnh BR-VT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét