Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Đời cha ăn mặn...


Ông Khang nổi tiếng là kẻ ăn ở chẳng biết trước biết sau, không được nhiều người quý mến bởi bản tính coi thường người khác, nhẫn tâm với dân làng.

Lần có người vay tiền ông chưa trả được đúng hẹn do hoàn cảnh nghèo túng, ông hằm hằm đến nhà họ, dỡ mất cánh cửa để ngôi nhà dột nát thêm lành phành vì gió...

Ông có ba người con trai và một cô út tên Lợi không được lanh lẹn như con người ta, chỉ lầm lũi cả ngày, học hết ba năm lớp hai thì về làm ruộng do dốt quá.

Anh con cả tên Tấn lấy vợ nhưng chẳng ở nổi với nhau nên họ ly hôn, để lại đứa con gái cho anh nuôi. Anh đi bước nữa với một cô cũng đã có chồng và một đứa con gái. Họ có chung với nhau một đứa con gái nữa là ba, sau đó thì vợ anh cứ có thai đến tháng thứ ba là hỏng, bác sỹ khuyên đừng cố nữa khi vợ anh cứ ngày một héo hon, bệnh tật.




Anh thứ hai đã bỏ đi vào Miền Nam, hơn hai chục năm không có một chút tin tức, chẳng biết sống chết thế nào.

Anh ba chưa vợ và đã có thâm niên nghiện ngập mười lăm năm nay. Trộm cắp của hàng xóm liên tục, vào tù ra tội như cơm bữa. Lúc anh ba sắp chết, nhà ông Khang đến xin về, hơn tháng sau thì “đi”. Bác trưởng thôn đọc điếu văn xong nhìn xuống chẳng thấy có ai khiêng quan tài, anh Tấn vênh mặt lên: “Nó chết thì đem chôn quách đi cho sớm, lại còn kèn trống, điếu văn với chả điếu thơ, tôi đếch khênh nữa đấy, các ông khỏe ra mà khênh”. Hàng xóm cũng chẳng thấy ai, vì họ ghét quá, lúc sống cứ trộm cắp, chửi bới người ta, anh em ruột thịt mà còn thế nữa là… Hai ông già đành lọ mọ khiêng và nhờ mấy người trong đội kèn hộ một tay.

Năm nay lại thêm chuyện động trời nữa, đó là: Ông Khang “nằm” với con gái út để rồi nó có thai. Nghe kể mọi người phải doạ dẫm mãi cô Lợi mới khai là “người nhà”, ông trưởng họ bực quá thét: “Người nhà là ai, là thằng Tấn à, hay thằng bố mày?”. Mắt cô dáo dác, sợ sệt rồi gật đầu, cả nhà điếng người, bà Khang run rẩy, khẽ thều thào: “Mang ngay đến bệnh viên, mang ngay cho họ chích thuốc cho nghiệt chủng ấy chết đi”, nhưng chẳng bệnh viện nào dám nhận giết người, ra bác sỹ tư cũng không dám nhận, ông bác sỹ già từ tốn nói, đã bảy tháng nó đâu khác gì con người, tôi chỉ có thể tiêm thuốc cho đẻ non, rồi sinh nó ra nuôi được thì nuôi không thì tuỳ...

Thằng bé ra đời, mấy người quay mặt đi khi nhìn cái miệng nó tóp tép đòi ăn. Cô Lợi ôm vào lòng, nó rúc, đòi ăn lấy ăn để… Nhưng rồi người nhà không cho cô nuôi nó, gọi người làng bên, đưa ba triệu đồng bảo mang đi đâu hộ thì mang. Nghe đồn, anh này đã bán thằng bé cho đôi vợ chồng hiếm muộn ở mạn Hải Dương.

Cô Lợi chính thức điên từ đó, ông Khang cũng ngây dại không dám bước chân ra khỏi nhà... Tất cả cứ lung tung hết cả lên. Người làng bảo đó là ngôi nhà ma ám, rồi lại chêm thêm câu: “Quả báo đấy! Thế mới hiểu sao hay có câu: Tu nhân tích đức cho con cháu nhờ bởi đời cha ăn mặn, đời con khát nước”.

Socola

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét