
nuoi con, nuoi em be, doi song vo chong, tinh duc gia dinh, hon nhan sinh san
Thứ Tư, 15 tháng 7, 2009
Sơ sinh - Vì sao bé sơ sinh hay cáu kỉnh ?

Sơ sinh - Âm nhạc có thể giảm đau đớn và hỗ trợ bú mẹ

Sơ sinh - Thở dài tốt cho phổi của bé

Yeucon.org tổng hợp
Sơ sinh - 6 tháng: Khám phá ngôn ngữ cơ thể của bé




Anh Thư “đối mặt” với tin đồn

Anh Thư cùng chồng và con trai


Phát hiện nhiều sữa không đủ độ đạm
![]() |
Thanh tra sở Y tế TP HCM kiểm tra nguyên liệu tại một cơ sở sản xuất sữa. Ảnh: Thiên Chương. |
Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009
Sơ sinh - 6 tháng: Những cách vỗ ợ hơi cho bé

Yeucon.org tổng hợp
Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009
Sơ sinh - 5 tháng: Bé bị nổi mụn trên mặt, có phải do sữa?
Mụn ở trẻ sơ sinh:
Không cần thiết phải chữa trị những vết mụn này vì chúng xuất hiện do sự thay đổi hormone sau khi bé chào đời. Do đó, mụn thường tự biến mất trong vòng vài tuần sau đó, nếu được cha mẹ giữ vệ sinh tốt. Bạn cũng không cần phải dùng loại kem hoặc gel bôi đặc biệt cho bé, càng nên tránh những sản phẩm trị mụn dành cho các bé trong độ tuổi dậy thì để bôi vào da cho bé sơ sinh.
![]() |
Tăng tiết bã nhờn:
Nguyên nhân không hẳn là bé bị dị ứng sữa hoặc dị ứng thức ăn. Những nốt mụn do tăng tiết bã nhờn có khả năng tự biến mất hoặc được điều trị bằng một loại kem bôi đặc biệt.
Bé bị chàm:
Sự thật là một số bé bị chàm có liên quan trực tiếp đến tình trạng dị ứng sữa nhưng cũng thể khởi phát do da bé bị khô hoặc không có nguyên nhân cụ thể.
Một số bé có thể tự thoát khỏi chứng chàm khi lớn hơn nhưng cũng có một số bé phải đối mặt với dấu hiệu khó chịu này trong suốt thời thơ ấu. Chàm có thể được điều trị bằng một loại kem bôi đặc biệt.
Thời điểm và cách chế biết súp lơ cho bé
![]() |
Hấp là cách tốt nhất để giữ lại vitamin có trong súp lơ xanh (khi hấp cách thủy, nhớ chờ nước sôi, bạn mới nên thả súp lơ vào. Đợi thêm một chút thời gian (khi súp lơ đã mềm), bạn mới nên bỏ súp lơ ra khỏi nồi hấp).
Tiếp đến, bạn băm nhuyễn (hoặc xay nhuyễn) súp lơ trước khi trộn vào bột (hoặc cháo) cho bé, tương tự cách bạn trộn các loại rau khác vào bột (hoặc cháo) ăn dặm (tức là khi bột gần chín thì bạn cho súp lơ hấp đã được nghiền nhuyễn vào, đợi bột sôi lại là bạn có thể bắc nồi bột xuống bếp).
Dinh dưỡng có trong một bát súp lơ xanh đã được hấp chín: - Vitamin: Vitamin A (19809 IU), vitamin C (161mg), vitamin B1 (73mg), vitamin B6 (62mg), vitamin E (11mg), vitamin K (118mg) cùng một hàm lượng nhỏ vitamin khác. - Kali (1499mg), phôtpho (358mg), magiê (118mg), canxi (516mg), sắt (5,5mg), folate (310mcg), natri (245mg), cùng một hàm lượng nhỏ kẽm, mangan và các chất khác. |
Trò chuyện với bé trước khi ngủ
![]() |
Ảnh minh họa. |
“Alo sex” - “thú chơi” tình dục gây nghiện
Thế nhưng, “thú chơi” này đang được một bộ phận người bình thường, người dị tính và số đông người của “thế giới thứ ba” sử dụng như một “phương tiện” để đạt được khoái cảm tình dục khi không có bạn tình bên cạnh. Tuy không gây ảnh hưởng trực tiếp đến những người xung quanh nhưng xét về lâu dài theo các chuyên gia tâm lý và những nhà nghiên cứu tình dục thì “alo sex” có thể gây nên những lệch lạc tình dục cho những người tham gia “cuộc chơi”.
![]() |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Theo lý giải của giới dị tính, sở dĩ họ thích “alo sex” vì bản thân nó mang đến cho họ nhiều khoái cảm. Đặc biệt là những cảm giác lạ mà họ chưa bao giờ có được khi “tự sướng” một mình. “Không có cơ hội được gần gũi người yêu thường xuyên nên những người như chúng tôi phát sinh nhu cầu sinh lý rất cao. Tuy nhiên, nếu “tự sướng” một mình thì không tìm được nhiều khoái cảm bằng việc có người cùng “tự sướng” với mình nên chúng tôi tìm đến trò này như một cách để thỏa mãn sinh lý. Và tất nhiên, đối tác cùng tham gia với mình phải là người cũng có nhu cầu này...” - M.Khánh (28 tuổi) là kỹ sư xây dựng ở Hà Nội – một người từng tham gia “alo sex” rất nhiều lần, cho biết.
Còn đối với dân gay, less thì họ cho rằng, “alo sex” là một “thú chơi” giúp họ hạn chế được tối đa việc gặp gỡ bạn tình một cách bừa bãi ở bên ngoài, do đó mà cũng hạn chế được nguy cơ lây bệnh truyền nhiễm do quan hệ đồng tính gây nên. Với “alo sex”, ngay cả những người đồng tính lớn tuổi, khó kiếm bạn tình nhất cũng trở nên có bạn tình. Chính vì thế mà “alo sex” lan truyền trong giới đồng tính với tốc độ khá nhanh.
Anh Nguyễn Hùng (gay, 42 tuổi ở quận 6, TP Hồ Chí Minh) bộc bạch: “Thường, dân đồng tính ở tuổi chúng tôi rất khó kiếm bạn tình nhưng lại có nhu cầu sinh lý rất cao. Nhiều lúc bất đắc dĩ lắm phải tự thỏa mãn một mình, nhưng rất chán, vì không đạt được nhiều cảm giác như khi sex thật hoặc có người cùng sex với mình, dù chỉ là qua chat voice hoặc qua điện thoại. Sex qua điện thoại thoải mái đến mức chẳng cần biết bạn tình là ai, xấu hay đẹp, chỉ cần làm cho nhau thỏa mãn là được”. Tuy nhiên, đại đa số những người tham gia “trò chơi” này đều thừa nhận rằng khi đã thử một lần là đều muốn thử tiếp.
“Alo sex” có thực sự là một “thú vui”?
![]() |
Ảnh minh họa |
Duẩn (gay, 25 tuổi ở Ba Đình - Hà Nội) kể, một lần truy cập vào một trang web đen vô tình cậu xem được một số clip quay cảnh hai người chat sex với nhau qua voice chat và webcam. Nhìn thấy họ “tự sướng” với nhau “ngon lành” quá nên Duẩn cũng bắt chước làm theo. Lúc đầu, Duẩn lang thang trên mạng tìm bạn tình rồi gạ gẫm chat sex. Nhưng vì đường truyền Internet ở nhà quá chậm khiến cho các “cuộc vui” của Duẩn với bạn tình thường xuyên bị gián đoạn nên cậu chuyển hẳn sang dùng điện thoại di động để “giao tiếp”.
Từ ngày chuyển sang dùng điện thoại để chơi trò “alo sex”, mỗi tháng Duẩn phải è cổ trả một số tiền cước điện thoại khổng lồ. “Tháng đầu tiên còn dừng ở mức 400 nghìn đồng, nhưng từ những tháng sau, số tiền đó cứ nhảy bậc thang như hình đồ thị vậy. Đánh liều vay mượn bạn bè để trả tiền điện thoại nên bây giờ em chẳng khác gì chúa chổm. Mặc dù rất lo lắng nhưng không thể nào từ bỏ được thói quen này...” – Duẩn thật thà chia sẻ.
Riêng Thúy Bình (27 tuổi ở Từ Liêm, Hà Nội) thì cho đến bây giờ vẫn chưa hết ê chề do một lần sơ ý khi tham gia “alo sex” với người yêu, bị chị dâu phát hiện. Lần đó trời đã về khuya, nghĩ mọi người đã ngủ say nên khi nhận điện thoại của bạn trai nhưng Bình vẫn chủ quan không khóa cửa phòng. Đang say sưa “buôn chuyện” thì bạn trai đòi hỏi phải làm “chuyện ấy” với chàng qua điện thoại. Trước đó, cũng đã hơn 1 lần Bình từng tham gia trò này với chàng nhưng cô vẫn không khoái. Lần này, biết người yêu lâu ngày xa cách “bức xúc” nên Bình đành phải đồng ý.
Chuyện của Việt (gay, 23 tuổi) ở Cầu Giấy, Hà Nội còn bi hài hơn. Vì nghiện “alo sex” nên dù đang ở thuận hòa với người bạn thân nhưng anh chàng vẫn một mực dọn ra ở riêng để tiện bề “hành sự”. Anh chàng bạn thân tưởng Việt chê mình điều gì nên đùng đùng nổi giận không thèm nhìn mặt nữa. Dọn ra ở riêng được một tuần, Việt bị chủ nhà đuổi khéo do phát hiện ra mọi chuyện qua cái cửa sổ “thông thống” với nhà chủ. Bất đắc dĩ, Việt đành phải dọn đến ở chung với gia đình ông bác họ, nhưng cũng từ đó Việt mất hết mọi tự do trước đây.
Trong số những người bình thường quả thực có một số ít người thích tìm lạc thú bằng việc nói với người khác về tình dục. Việc nói chuyện về sex qua điện thoại bằng những lời kích dục kết hợp dùng tay tự kích thích, thường đem lại cho họ nhiều cảm giác và giúp họ nhanh chóng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm hơn là “tự sướng” một mình. Tuy nhiên, sự lạm dụng nó sẽ khiến cho họ mắc chứng lệch lạc tình dục. Về lâu dài, những người này có thể sẽ mất dần những khoái cảm tình dục khi họ quan hệ thực sự với bạn tình. Và nguy hiểm hơn, khi không có ai cùng tham gia trò chơi đó với mình nữa, một số người có thể sẽ đi quấy rối người khác, bất chấp cả sự xấu hổ. Xét về mặt kinh tế thì việc “tự sướng” qua điện thoại cũng rất tốn kém. Do đó, lời khuyên hữu hiệu nhất dành cho những ai đã lỡ nghiện là nên sớm tìm đến các chuyên gia tâm lý, tâm thần giỏi để được họ tư vấn tìm cách từ bỏ. Những ai chưa hoặc mới thử thì hãy dừng lại, không nên tham gia để tránh những hậu quả đáng tiếc. BS Đào Xuân Dũng (Chuyên gia về sức khỏe tình dục) |
Teen khổ vì lộ... clip sex
![]() |
Ảnh minh họa |
Choáng với cuộc chơi của 9x
Điếu thuốc cháy đỏ trên môi cô gái chừng 15 - 16 tuổi, làm ra vẻ của kẻ từng trải, cô kéo một hơi thật dài ngửa cổ lên trời nhả khói. Tôi quan sát khá kỹ, cô gái có mái tóc được nhuộm đủ màu sắc cùng cách ăn mặc khá lập dị, một lúc khá lâu, cậu bạn đi cùng tôi buông thõng một câu: “Cậu làm gì trông như người mất hồn thế! Chấp gì bọn ấy".
Không cần gợi ý gì thêm, cậu bạn tôi cứ bô bô kể: “Bọn này toàn con nhà gia giáo cả đấy! Bố mẹ đều là những người có chức có quyền nhưng chẳng hiểu sao sinh ra con cái toàn là đứa thích “hóng” cả. Cứ có xe máy và vài chục nghìn đút túi là “ô-kê” liền. Không phải suy nghĩ gì cho mệt óc, cậu chỉ cần đến gần làm quen và rủ đi chơi…”. Tôi tỏ vẻ nghi ngờ. Cậu bạn bảo: “Cậu không tin, tớ sang rủ đi chơi cho cậu xem nhé”.
![]() |
9x đang tự hủy hoại mình. Ảnh minh họa. |
Ngồi thêm một lúc nữa, cậu bạn tôi gọi chủ quán đến thanh toán rồi đứng dậy rủ cô bé đi chơi. Rời khỏi quán, chiếc xe máy kẹp ba lao vút vào bóng đêm. Đi được một đoạn, cậu bạn tôi ra hiệu cấu vào vai tôi ra hiệu đi chầm chậm lại. Rồi cậu ta khẽ hỏi cô gái: “Em xem còn chỗ nào chơi vui vui dẫn bọn anh đi với! Bọn anh hết sạch cả chỗ chơi rồi!”. Cô gái khẽ lấy khuỷu tay huých vào người cậu bạn tôi rồi nói: “Các anh cứ đùa, thiếu gì chỗ chơi mà các anh lại hết? Thôi được, em dẫn các anh đến chỗ mấy đứa bạn em, xem chúng nó còn ở đó không? Rủ chúng nó đi cả thể”.
Chạy thêm một đoạn nữa, chiếc xe lượn ngoằn ngoèo vào trong hẻm. Cô bé ra hiệu bảo dừng xe trước một cửa quán. Bước chân vào, cả chục chiếc bàn bi-a đang chật cứng người chơi, mùi khói thuốc nồng nặc. Thục Trinh sà ngay vào chiếc bàn có hai cô bé đang bắn bi-a một cách khá thiện nghệ. “Sao giờ mới tới hả?”, một cô bé vừa chọc bi-a vừa hỏi “Làm gì có xe, “ông bà già” tao dạo này “cấm cung” ghê lắm! Tao trốn mãi mới được, may quá gặp hai anh này”.
Cô bé nói chuyện với Thục Trinh lúc nãy bỗng vất mạnh chiếc gậy xuống bàn rồi khẽ lên tiếng: “Chết tao rồi! Mai tao phải mời “phụ huynh” đến trường để họp, nếu không tao bị đuổi học mất. Đêm nay tao không thể “buôn” hết đêm với chúng mày được. Hẹn gặp lại hôm khác nhé!”. Vừa nói cô vừa gật đầu chào chúng tôi rồi chạy ra ngoài lấy xe nổ máy.
Đánh bi-a với hai cô gái mất khoảng hơn một giờ đồng hồ. Lúc này đã gần ba giờ sáng. Hai chúng tôi mệt nhoài, rủ hai cô bé đi ăn đêm. Cậu bạn tôi giành lấy cô bạn của Thục Trinh. Cả hai chiếc xe lao vào màn đêm.
Trời đã gần sáng. Dãy phố dài bán hàng ăn đêm ở đầu Cầu Giấy (Hà Nội) khách ra vào tấp nập. Chọn một quán vắng khách, bốn chúng tôi dừng xe. Ăn uống xong, đang định đứng dậy ra về thì bất chợt một chiếc xe chở một đôi nam nữ đỗ xịch ngay cạnh chỗ chúng tôi ngồi. Thục Trinh quay lại hét toáng lên: “Trời ơi Tâm! Mày đi đâu để “ông bà già” mày đi tìm suốt cả tuần”. Cô bé có tên Tâm ra hiệu cho Trinh nói nhỏ rồi rủ Trinh ra một góc khuất để nói chuyện. Thầm thì một lúc, Tâm lại lên xe rồi đi mất.
Thục Trinh quay lại xin tôi một điếu thuốc, châm lửa, nhả khói, rồi nói: “Con Tâm này vừa bị thằng bồ nó lừa, cắm mất chiếc Dylan để đánh đề hết rồi. Bây giờ, nó không có tiền chuộc xe nữa nên không dám về nhà. Con này trông thế mà ngu thật”. Nói rồi, không một chút bận tâm Trinh giục chúng tôi tiếp tục lên đường.
... đến dễ như “đổi chéo bạn tình”
Qua tìm hiểu, tôi được biết nhà Thục Trinh ở phố Hàng Hành (Hà Nội), bố làm chủ một cửa hàng karaoke ôm, ông lại “máu” gái, quan hệ linh tinh, còn mẹ em mặc cảm với đời, ghét bỏ ông chồng bệnh hoạn nên bỏ em giữa cái nơi có tiếng nhạc và ô uế đi đâu chẳng rõ. Em được ông bố tung tiền cho “tự lo”.
Trong cái xu thế này, các “cậu ấm, cô chiêu” bỏ nhà đi hoang đang phát triển thành phường trò. Nguyên nhân cũng là tại sự giáo dục của cha mẹ, xã hội dửng dưng. Thế là Thục Trinh cũng bị cơn lốc thích tìm cảm giác lạ, học đòi, thể hiện cá tính của thế giới tuổi mới lớn. Em lên mạng rồi yêu, cậu bạn ở Hải Phòng, hai đứa rủ nhau bỏ học, dọn nhà ra ở chung. Thục Trinh kể rằng: "Từ lúc gặp rồi yêu đã học cách của các anh chị sống thử như vợ chồng. Trong những ngày lang thang, thời gian chủ yếu là chúng dành cho chat, tìm bạn bè cùng cảnh, rồi tụ tập nhau để vui thú".
Nghe kể, chúng đều ở cái tuổi 13 - 17, cái tuổi đang được học hành, được vui chơi và gia đình chăm bẫm tương lai. Thế nhưng… trong những cuộc chơi không có giới hạn, bọn trẻ chẳng nghĩ gì đến cái gọi là phẩm chất, đạo đức. Điều này đáng ra người lớn phải chăm sóc, giáo dục con em mình nhưng vì lý do bận bịu công việc, cần kiếm cái tiền, buông lỏng quá thái thế là con họ thấy mình bị bỏ rơi. Chưa biết thế nào là chuẩn mực, cứ thế, khám phá sự cám dỗ. Đặc biệt là các em gái như Thục Trinh là thiệt thòi hơn cả.
Chính em đã hồn nhiên kể: Trong những đêm thâu, chúng phân nhau về nhà lo tiền để quyên góp “sống chung” 7, 8 cặp cô cậu đang mặc áo gắn mác có tên trường THCS hay THPT như thế đều lừa tiền bố mẹ để đánh bạc, chơi thuốc lắc, thậm chí là cả ma tuý.
Sau mỗi cuộc chơi, chúng lại “tập kết” ở một phòng của nhà nghỉ, khách sạn quen thuộc nào đó để thuê chung một phòng ngủ với nhau cho có cảm giác “đàn ông, đàn bà”. Thú vui duy nhất mà chúng thường xuyên dính với nhau là quan hệ tình dục như con nghiện xác thịt bệnh hoạn khi còn quá bé. Khi từng đôi một quấn lấy nhau chán chê, không có việc gì làm, chúng lại nghĩ ra trò đánh bạc đổi “người yêu”.
Sau ván bài kẻ thua phải nhường người yêu cho kẻ thắng. “Quân tử nhất ngôn” nói đổi là đổi. Kẻ thua ngồi nhìn kẻ thắng “âu yếm” cô bạn nhí của mình tuy căm thù mà không làm gì được…
Theo như Thục Trinh, đó là một thú vui mà bạn bè trong bang nhóm của cô rất thích và thường xuyên làm. Người lớn nghe, nhiều lúc còn không dám tưởng tượng, vậy mà…
Rất nhiều đứa trẻ có biểu hiện “quan hệ tình dục” trước hôn nhân ở Hà Nội. Ngày thường ở trên phố, hay cổng trường học nào, không ít cảnh các cô cậu học trò cặp nhau rất âu yếm và tự nhiên đến sững cả người. Cũng không ít các ông bố bà mẹ cấm đoán chúng nhưng rồi, càng cấm chúng càng “dính” với nhau mạnh mẽ hơn và để lại hậu quả khó lường hết.
Lời kết
Sau một hồi chạy vòng vèo, Trinh và cô bạn gái giục bọn tôi đi thuê nhà nghỉ. Thấy bọn tôi ngần ngại, Trinh lên tiếng: “Bọn anh cứ thuê đi, không có tiền thì bọn em trả, làm gì mà phải suy nghĩ… Bọn em không phải “cave” đâu!”. Tôi không nói gì, cậu bạn tôi lên tiếng: “Không phải bọn anh suy nghĩ về tiền nong mà ngày mai bọn anh có việc phải đi sớm”. Sau một hồi giải thích bịa ra lý do để cáo từ. Trinh và cô bạn bảo chúng tôi dừng xe để đổi lái.
Tôi và cậu bạn lại ngồi trên chiếc xe để ra về bỗng Thục Trinh cúi sát vào gần người tôi rồi bất chợt hôn tôi một cái khá kêu rồi nói: "Tối mai, nếu tìm em cứ ra quán cũ, em cũng phải về để mai còn đi học”. Tôi ngẩn người chẳng biết vui hay buồn nữa. Tôi lẩn thẩn nghĩ, trong các cuộc chơi này, nếu Trinh và cô bạn gặp phải những người mắc AIDS thì sao? Các ông bố, bà mẹ sẽ nghĩ gì khi những đứa con của mình như thế?
10 lý do không nên đánh con
![]() |
Cởi mở “chuyện kín” với con
Trung tâm Khoa học ứng dụng về giới, phụ nữ và vị thành niên (CSAGA) công bố một con số đáng báo động về tình trạng trẻ bị quấy rối, lạm dụng tình dục. Có những em bị quấy rối tình dục từ khi mới chỉ 7 – 9 tuổi. Đáng ngại hơn, các em đã không dám tâm sự với ai, kể cả bố mẹ. Khảo sát hơn 300 em học sinh tại 3 trường THPT tại Hà Giang, Quảng Ninh, TP Hồ Chí Minh, chỉ 10% trong số các em bị lạm dụng là tâm sự với cha mẹ, 20% tâm sự với bạn bè, còn lại 70% im lặng.
Việc con trẻ không tâm sự với bố mẹ khi những chuyện tày trời như vậy xảy ra là rất đáng lo ngại. Lúc đó, các em không những bị ảnh hưởng về mọi mặt như sức khoẻ, tinh thần, học hành... mà còn tạo điều kiện cho kẻ xấu tiếp tục lạm dụng. Việc con trẻ không tâm sự với bố mẹ, không phải là do lỗi của các em mà nguyên nhân là xuất phát từ bố mẹ.
![]() |
Chuyên gia Bùi Thị Thanh Hoà, Trưởng phòng tư vấn, Trung tâm tư vấn Linh Tâm cho rằng, nguyên nhân khiến cho các em không bộc bạch những chuyện “thầm kín” là bởi quan niệm của chính bố mẹ. Từ trước đến nay, đa số phụ huynh vẫn cho rằng những chuyện liên quan về giới tính là tế nhị. Bản thân các ông bố, bà mẹ không cởi mở với con khiến con trẻ nghĩ: “Chuyện đó là không cởi mở, là giấu kín”... Vì vậy, để con cái có thể cởi mở với mình, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào quá trình giáo dục, chăm sóc nuôi dưỡng của cha mẹ.
Dạy giới tính từ khi trẻ lên 3
Cũng theo chuyên gia Bùi Thị Thanh Hoà, để con trẻ cởi mở với bố mẹ những “chuyện kín” trên, các bậc phụ huynh cần chú trọng vấn đề giáo dục giới tính ngay từ đầu, chứ không phải “nước đến chân mới nhảy”. Bà Lê Thu Hiền, Giám đốc Trung tâm tư vấn Người bạn tri kỷ 1900585868 cho biết, các bậc cha mẹ, đặc biệt là các bậc cha mẹ trẻ nhận thức rất rõ tầm quan trọng của vấn đề giáo dục giới tính. Tuy nhiên, phần đông cảm thấy “bí từ” khi muốn nói chuyện giới tính với con.
Ngay từ khi trẻ bắt đầu có ý thức về giới tính (thông thường trẻ từ 3 tuổi là đã có ý thức về giới tính), cha mẹ đã phải dạy con về giới tính. Tuy nhiên, trên thực tế rất nhiều ông bố bà mẹ thiếu kỹ năng để tiếp cận vấn đề giới tính trong quá trình giáo dục con cái. Chuyên gia Bùi Thị Thanh Hoà - Trưởng phòng tư vấn, Trung tâm tư vấn Linh Tâm |
Trên thực tế, có những người vô tình lạm dụng con trẻ (vì nghĩ rằng trẻ còn bé), nhưng không ít người cố tình lạm dụng. Nếu trẻ nhận thức rõ rằng, đó là chỗ kín, là bất khả xâm phạm, không ai được đụng vào thì khả năng trẻ bị lạm dụng sẽ ít đi. Khi đã nhận rõ về giới tính của mình, nếu ai chạm vào, lập tức trẻ sẽ kêu to lên. Sự việc đó sẽ khiến cho người cố tình lạm dụng trẻ sẽ cảm thấy xấu hổ và không dám lặp lại hành vi của mình.
Khi trẻ lớn hơn, biết nhận thức rõ hơn về sự đúng sai, bố mẹ có thể kể cho con nghe những trường hợp trẻ bị lạm dụng tình dục. Từ câu chuyện của người khác, bố mẹ sẽ cho con biết, chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ ai. Từ đó đặt ra tình huống để con đưa ra cách xử lý. Bố mẹ cũng thể hiện sự quan tâm của mình rằng, bố mẹ luôn ở bên cạnh con, luôn lắng nghe con và là người bảo vệ con tốt nhất. Việc giấu kín sẽ càng khiến cho kẻ xấu có cơ hội để thực hiện hành vi đồi bại của mình.
Tìm hiểu ký hiệu "Rh" trong sổ khám thai
![]() |
Nếu máu của người mẹ mang yếu tố Rh- trong khi máu của bé mang yếu tố Rh+ thì là không tương hợp. Sự không tương hợp này chỉ xảy ra khi mẹ mang yếu tố Rh- trong khi bé mang yếu tố Rh+. Các trường hợp còn lại: mẹ (Rh+), con (Rh-); mẹ (Rh-), con (Rh-); mẹ (Rh+), con (Rh+) đều không đáng lo ngại.
Lưu ý khi cho trẻ ăn thạch
![]() |
Quảng cáo trên trang Vợ chồng trẻ
STT | Vị trí | Giá theo tháng (VNĐ/1 tháng) | |
Kích thước | Giảm 10-15 % khi đăng kí từ 6 tháng trở lên | ||
1 | Header Banner | 500x70 | 2.000.000 (ở tất cả các trang và home) |
2 | Center Banner | 600x70 | 1.500.000 (xuất hiện ở cuối mỗi bài viết) |
3 | Medium Rectangle | 300x250 | 1.500.000 (ở cột phải tất cả các trang và home) |
4 | Medium Rectangle | 300x100 | 800.000 (ở tất cả các trang và home) |
5 | Bottom Banner | 600x70 | 1.000.000 (ở tất cả các trang và home) |
6 | Video | 300x250 | 1.500.000 (ở trang home, file flv) |
7 | Text Link (vị trí) | 2 dòng | 150.000 (ở tất cả các trang và home) |
2. Hình thức quảng cáo dạng viết bài cho Doanh nghiệp
Các Doanh nghiệp có nhu cầu viết bài giới thiệu thuốc hay, hay các sản phẩm khác. Vochongtre.com sẽ post nội dung theo ý doanh nghiệp hay viết bài dạng đặt hàng của doanh nghiệp. Nội dung sẽ được giới thiệu liên tục trong 7 ngày ở trang home và bài viết, sau đó tồn tại vĩnh viễn trong chuyên mục với phí 500.000 đồng/tuần.
3. Liên hệ quảng cáo:
Mr. Cường
Di Động: 0944.462.569
Email: suckhoegd@gmail.com
Địa chỉ Website: http://www.vochongtre.com
Liên lạc với Blog Vợ chồng trẻ

Chào mừng các bạn đến thăm www.vochongtre.com . Bạn cần liên lạc để quảng cáo sản phẩm, viết PR cho sản phẩm trên website, hay nội dung khác. Mọi thông tin xin liên hệ về địa chỉ email hay số điện thoại di động sau đây. Hoặc comment tin nhắn tại trang này.
Thông tin liên hệ: Mr. Cường. Email: suckhoegd@gmail.com . Số điện thoại: 0944.462.569.
Bạn có nhu cầu xem bảng giá quảng cáo thì click vào link này: http://www.vochongtre.com/2009/07/quang-cao-tren-trang-yeu-con.html
Bạn cần comment thì để lại tin nhắn dưới đây:
Liên kết với các blog yêu con

Điều kiện liên kết: Các blog của ông bố hay bà mẹ có nội dung về nhật ký đứa con thân yêu của mình, các trang web chuyên về chăm sóc bé.
www.blog.yeucon.org hiện cho phép liên kết theo 2 hình thức, 1 là liên kết link, 2 là liên kết theo logo. Nếu bạn nào muốn liên kết theo hình thức nào thì cứ comment bên dưới. Sau đó bạn add link hay logo của blog.yeucon.org . Ban quan trị sẽ ghé thăm blog bạn, khi thấy có add, Admin sẽ add link hay logo của bạn vào trang blog.yeucon.org . Thứ tự ưu tiên theo thứ tự comment.
Logo của bạn sẽ trình bày ở trang này. Còn liên kết sẽ đưa ra ngoài trang chủ.
Logo www.blog.yeucon.org (120x60px)

Link Blog Yêu Con
Ban quản trị web.
Thứ Tư, 1 tháng 7, 2009
Giới thiệu nhật ký nuôi con của mẹ Teppi
- Mẹ Teppi theo như giới thiệu tại blog yahoo 360, địa chỉ http://360.yahoo.com/profile-JCCtF0whc6c1qiNtysCq9bxVa.g-?cq=1 . Chị sống tại TPHCM, Vietnam. Câu nói của chị: Sống hết mình mỗi ngày, để không phải hối tiếc cho những ngày đã qua! Cuộc sống là một chuỗi dài nhưng bất ngờ, dù buồn hay vui, ta vẫn tự tin đón nhận!
- Với 200 bài viết về nuôi con trước khi yahoo 360 đóng cửa, đáng để ta học hỏi suy ngẩm về chuyện nuôi con khôn lớn. Yeucon.org mạn phép đăng tải lại bài của mẹ Teppi, để chia sẻ với bạn đọc khắp nơi. Click link dưới đây đề vào nhật ký của Mẹ Teppi
- http://www.blog.yeucon.org/search/label/Nhatkynuoicon_Meteppi
Khi lấy chàng-Nhật ký cô dâu trẻ (2)

Tập 6: Mẹ chồng
Ai sinh ra con trai cũng có lúc được làm mẹ chồng. Chỉ trừ phi con trai người ta ...ế. Còn các trường hợp đau buồn hơn thì không buồn nói đến làm gì. Hai cái chữ mẹ chồng khiến cô gái nào cũng ớn lạnh. Vừa sợ vừa bao hàm nhiều thử thách. Biết đâu....lại được mẹ chồng cưng thì sao?
Ngày mình còn học cấp 3, mẹ từng bảo: "Đấy, tôi có anh cả chưa người yêu đấy, cô có lấy thì yêu nó đi. Tôi đi xem bói rồi, năm 40 tuổi, nó sẽ làm tổng giám đốc". Nghe mà vừa sợ vừa tham. Sợ vì mẹ cứ tôi tôi cô cô, tham vì thể nào đời mình cũng giàu, vợ tổng giám đốc cơ mà. Hì...hì...ước mơ cuộc sống sau này của mình chỉ giản dị thôi, sao cho cuộc sống này được hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi đi siêu thị không bao giờ phải nhìn giá tiền là được rồi.
Ngày mình học đại học, dù con bạn đã sang Nhật du học nhưng một năm mình cũng cố gắng thu xếp 1 lần mua hoa quả đến chơi. Lần nào mẹ cũng lấy sữa chua cho ăn. Ngu thế, dạo đó mình lại không biết ăn sữa chua, nên mắt trước mắt sau là dúi vào gầm gường. Không biết khi mình ra về, mẹ có khốn khổ đi tìm cái cốc không nhỉ?
Năm thứ 2 làm sinh viên, con bạn về nước thăm nhà, mình đội mưa đến chơi. Ngồi đến 10h chưa về vì lâu ngày không gặp, hai con bé lắm chuyện để tám. Mẹ nói: "Thôi, cô không về mà dọn hàng cho mẹ cô à?". Khổ quá, trời mưa nhà mình có bán hàng đâu. Nhưng mẹ nói thế, mình tự ái, mình về. Suốt con đường mưa, mình tự nhủ: "sẽ không bao giờ thèm đến cái nhà này nữa !!!"
Năm cuối làm sinh viên, khi con trai mẹ bắt đầu cưa mình. Mẹ trách chàng không đưa người yêu về nhà. Mẹ không biết đó là mình. Nên mẹ hào hứng muốn xem mặt con bé nào mắc mưu con trai mẹ đây. Mẹ và các gì chiều nào cũng ngồi đầu làng buôn chuyện, và đoán già đoán non xem con bé này là con bé nào. Nếu có vinh dự được có con trai, chắc sau này mình cũng thế.
Chàng lại le te kể lại y nguyên cho mình. Mình chỉ cười mà không tới. Mình vẫn tự ái lời mẹ nói khi xưa. Và bản thân mình vẫn cảm thấy sợ mẹ.
Ra trường, đi làm được 1 năm, mình và chàng rủ nhau cưới. Ngu thật, biết thế ở vậy thì giờ có phải vẫn còn eo ót không. Ngày xưa, đám con gái chơi thân với nhau ở khu tập thể chẳng rủ nhau ở vậy cho giai nó thèm thì gì. Vậy mà lại đồng ý cưới. Thật ra bội ước lời thề với đám bạn gái vì còn bồng bột, suốt ngày bị bố đẻ mắng mỏ là đồ lười, đồ ngu nên mình tức, muốn đi lấy chồng cho giải thoát thôi. Chứ lúc đó vẫn thích đi tụ tập hơn là đi chơi với chàng. Ấy vậy mà dự định cuối năm cưới.
Một buổi trưa tháng 6, đang chui vào kho linh kiện IC để ngủ, chàng gọi điện: "em ơi, bà nội anh mất". Sững sờ, và chia sẻ. Mong chàng đừng buồn, cố gắng việc gia đình giải quyết ổn thỏa. Nhưng chàng lại cười: "Úi giời, chuyện bình thường ấy mà. Bà già thì phải chết thôi, cũng gần trăm tuổi rồi. Anh có phải nhà bác cả đâu, em không phải lo". Vậy mà mình lại lo. Nhà chàng có việc, sao lại không lo. Đúng là con dở hơi. Còn chàng, đúng là vô tâm số 1. Ngày đưa ma, mình tới viếng. Lâu lắm rồi, mình mới lại tới nhà chàng. Vì chàng, mình tự vượt qua tự ái. Mặc quần áo tối mầu và lặng lẽ đi sau chàng.
Đoàn xe đến Văn Điển city, mình tới chào bố mẹ chàng, lúc ở nhà bố mẹ bận nên mình không dám làm phiền. Mẹ đón mình bằng một nụ cười: "À, con đến từ bao giờ thế. Uống nước này!" Mình sững sờ vì sự nồng hậu của mẹ trước bao người. Hình như, mình có cảm giác, mẹ biết chuyện mình với chàng. Mình bối rối, lí nhí trước mẹ: "cháu xin lỗi, cháu đến muộn". Mẹ còn chưa kịp nói gì thì tiếng các bà bác đã cắt ngang câu chuyện. Đến giờ hạ huyệt rồi, mẹ phải ra khóc cho đủ lệ bộ. Công nhận, mẹ khóc to thật. Nhưng sau này, trên đường về, các bà bình luận, mẹ vẫn chưa khóc khéo bằng các bà.
Cuối năm ấy, cả hai đứa hí hửng đi xem ngày. Rồi chàng cũng hí hửng về khoe với mẹ. Chàng hứa sẽ gọi điện báo lại ngay.
Tiếng chuông reo, chàng hẹn gặp ở quán cafe, mình hồi hộp rồi lo lắng. Trời ơi, mình sắp sang trang đời mình đây.
- Em à, có chuyện này............... quan trọng.......... anh ........anh......muốn nói
Chàng ấp úng mãi không lên lời mà mình tụt cảm hứng. Linh cảm phụ nữ mách cho mình rằng có chuyện rồi. Nhưng mình mạnh mẽ. Mình là cơn bão cơ mà. Mình sẵn sàng nghe.
- Em à, ...chúng mình...chúng mình....không........ cưới nhau .....năm nay được.
Mắt mình mở tròn to, sững sờ và cần một câu trả lời nhanh gọn. VÌ SAO?
- Mẹ nói.....mẹ nói.......
Chàng vẫn ấp úng, chàng khó nói. Chàng vẫn thế, dát gan y như dạo đèo mình bị công an bắt được vì đi ngược chiều ở đường Hàng Bài vậy. Nhưng lần này chàng không run bắn lên làm rơi điện thoại, lần này mình cũng không đứng ra cưa chú công an để xin cho chàng, lần này...tự chàng phải nói.
- Mẹ nói mẹ đi xem bói, người ta bảo bà nội ghê gớm. Chết là sẽ rủ đi theo mình 3 người. Mà họ nhà anh từ dạo đó chết thêm 2 cụ rồi. Giờ cưới em về, nhà đen, dễ chết thêm người nữa. Nên mẹ bảo để năm sau. Chờ ai đó chết nốt cho đủ 3 người. Thì yên tâm cưới.
..............
.............
.............
..............
.............
Khoảng không im lặng, cốc sinh tố mãng cầu của mình cũng im lặng, tách caffee của chàng im lặng, chàng cúi mặt im lặng, và những giọt nước mắt của mình cũng im lặng.
Mình còn biết nói gì nữa.
Mình cảm thấy đau. Nơi mình đặt tình yêu ngự trị hình như bị vỡ.
Mình cảm thấy rũ rượi, cảm thấy mất mát, cảm thấy chơi vơi, cảm thấy bị phản bội, cảm thấy trống rỗng.
Giá mà có lý do khác cho chuyện cưới lúc này thì có lẽ mình đã không có cảm giác như bây giờ. Trời ơi, một lý do mà chính mình cũng không tưởng tượng được.
Mình cảm thấy chàng thật vô tích sự.
Mình cảm thấy căm thù chàng
Mình còn biết nói gì đây nữa !!!
Cơn bão ư? giờ chỉ là cơn gió lang thang.
..................
.................
Khoảng không vẫn im lặng
..................
..................
Chàng chăm chú nhìn mình Còn mình, cúi mặt uống ừng ực cốc sinh tố. Hai tay đỡ cốc run lên. Mắt không nhìn rõ chàng vì ướt. Mình cố bít miệng để khóc không thành lời. Uống hết cốc của mình rồi, mình lấy nốt tách caffee còn chưa kịp cho đường của chàng, làm phát ực hết.
- Anh cho em về.
Mình cố nén cái nghẹn ứ ở cổ như có cục gạch trong yết hầu để nói cho tròn vành.
Chàng lại van xin, và mình nhất quyết muốn lẩn trốn. Mình thấy mình có lỗi với bản thân mình. Mình muốn về ngay với mẹ đẻ để khóc. Mình càng sợ mẹ chàng hơn.
Suốt con đường, hai đứa không nói câu gì vì mình bận khóc. Mình khóc không phải vì lễ cưới vớ vẩn kia, mình khóc vì ức. Mình có phải là đồ bỏ đi đâu mà bị đối xử như con hủi vậy. Rồi còn chàng nữa, điều vô lý đến như vậy mà chàng lại nghe lời mẹ ư? Mình khóc vì tất cả những thứ đó. Xuống xe, mình nhìn chàng như lần cuối. Mình đã thề với chàng, không bao giờ mình thèm gặp chàng nữa. Vì sớm muộn gì, lấy chàng, cũng có ngày mình bị mẹ chàng lót lá chuối tống ra khỏi nhà với một tội vớ vẩn nào đó. Còn chàng, chắc có lẽ sẽ chỉ biết đứng nhìn mà thôi.
2 tháng sau....
Mẹ đem kể với cả làng là chúng nó bỏ nhau rồi. Lạ thật, không hiểu mẹ lấy thông tin đó ở đâu ra thế không biết. Cả làng tin, chỉ có chàng là không tin. Chàng lặng lẽ đổi chiến thuật. Giờ, chàng cưa bố mẹ đẻ mình. Khơi dậy tình thương của bố mẹ mình bằng cái vẻ thật thà tội nghiệp. Còn bố mẹ đẻ mình, mắc mưu, quay ra mắng mình tàn tệ.
1 năm sau....
Mình lại ngồi sau cái xe mà mình đã thề.
Ngày sang dạm ngõ, mẹ và bố, dì út sang nhà mình. Suốt buổi nói chuyện, mẹ tự hào quảng cáo con trai mẹ đẹp trai nhất làng, tài giỏi nhất làng, ngoan nhất làng. Mẹ quay ra bảo mình đanh đá, ghê gớm hơn con bé bạn, tức là con gái mẹ. Giữa bài phát biểu của mẹ, cả họ nhà mình nhìn nhau ngơ ngác: "Ơ, thế họ chê con Hiền như vậy thì sang đây làm gì?" Buồn cười. Thế mà lễ dạm ngõ cũng qua êm ả.
Rồi lễ ăn hỏi cũng tới. Giữa cái thời buổi toàn người và xe này, mẹ hãnh diện dẫn đoàn 7 cái xích lô lọng vàng sang nhà mình đặt viên gạch xí chỗ. Mẹ cẩn thận mặc cái áo dài nhung đỏ, trang điểm tí chút và làm tóc xoăn vỏ bào. Công nhận, mẹ đẹp thật. Giờ mình đã hiểu vì sao mẹ khen con trai mẹ đẹp trai.
Rồi thì ngày cưới nữa, khi một ngày ồn ào cuối cùng cũng qua. Mình mệt mỏi bước vào nhà tắm. Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy mình có lỗi với mẹ. Dù mẹ có nói gì đi nữa, nhưng thật tâm mẹ đâu có ghét bỏ gì mình đâu. Đôi khăn mặt mới với đôi bàn chải đánh răng trong phòng tắm mẹ cẩn thận xếp ngay ngắn. Bộ ga gối mẹ đích thân đi mua cho vợ chồng mình. Mẹ làm mình thay đổi cách nghĩ. Mẹ ơi, con sẽ cố gắng bớt lười để làm con dâu ngoan của mẹ. Sáng mai, con sẽ giậy sớm...
Nửa năm sau, chàng mới kể lại: mẹ quý mình là vì sau lễ ăn hỏi, tự dưng mẹ cứ chơi lô là thắng. Trong 1 tuần từ lúc ăn hỏi đến lúc cưới, mẹ thu về được mấy chục triệu. Có bà nói, con dâu nó hợp đất nhà bà đấy. Thế là mọi việc êm xuôi
Tập 7: Cái tết đầu tiên của mèo con.
Đó là tên của một câu chuyện được học từ thời còn nhỏ. Cũng chẳng nhớ của lớp mấy nữa. Nhưng cái cảm giác thương con mèo con lần đầu tiên tới căn bếp lạ dưới sự soi mói của bác nồi đồng, chị chổi xuể... vẫn còn y nguyên. Và giờ, với cái tết này, không hiểu sao mình lại nhớ đến câu chuyện ấy.
...Gói bánh chưng...
Năm nay, thấy mẹ bảo: "gói bánh chưng" làm mình lo lắng. Tính mình vốn chậm chạp, rồi lại cẩu thả nữa, nên rất không yên tâm nếu cọ lá, hay làm bất cứ cái gì quan trọng.
Nhớ hồi còn học cấp 3, con bạn thân yêu anh khóa trên, dở hơi lại xung phong đến nhà anh ấy nhận phần cọ lá. Mình thương bạn, lại nể vì lời rủ rê, nên cũng đi. Thế là từ sáng sớm đến trưa muộn, hai con bé chưa cọ được mấy trăm lá thì đã hát hết các bài đã thuộc, chưa thuộc hay chỉ ư ử âm điệu rồi. Đành lòng vừa làm vừa mắng nhau là đồ ngu thôi. Giờ nghĩ đến gói bánh mà sợ.
Năm nay công ty cũng bận, nhiều hợp đồng nên công việc thiết kế cũng thường xuyên phải về sau 8h tối. Sếp hí hửng lắm, giáp tết mà mình vẫn ở lại làm cho xong việc. Có lần sếp bắt tay an ủi: "cố gắng em nhé, tết này sẽ thưởng em to nhất !!!" . Sếp đâu biết rằng, mình cũng vui lắm khi có việc mà làm đến giờ này. Mình trốn mấy cái bánh chưng thôi !!!
...Đi sắm tết...
Khác hẳn những ngày xưa tết tết, năm nay mình ky cóp để nhỡ đâu đi sắm tết với mẹ chồng. Nhưng mẹ đuổi, mẹ bảo thà đi với mấy bà già còn hơn đi với mình. Mẹ bảo đi với mình rách việc lắm. Đành lòng ngậm ngùi biếu mẹ tiền sắm tết, còn thui thủi chờ tối chồng về thì mách chồng thôi.
.................
- Thì em kệ mẹ, em cứ phải đi cùng làm gì. Mẹ thích thế.
- Nhưng mà em muốn thân thiết hơn
- Em chỉ lắm chuyện, nhà anh thế đấy. Không phải đi đâu. Kệ mẹ làm gì thì làm.
Chàng quay mặt vào cái game mobile chết tiệt làm mình buồn thối ruột. Chàng sống thoáng quá thì phải. Thoáng đến nỗi những cố gắng vun đắp tình đồng đội đồng chí của mình với gia đình nhà chàng thổi bên tai phải sẽ chạy ào luôn ra tai trái thì phải. Chàng không giúp mình như gián điệp giúp quân đội ta, như hoa tiêu chỉ lối, chàng cho rằng mình lắm chuyện. Mình chỉ có chàng là đồng minh thôi mà. Sao chàng lại thế chứ.
- Này, em bảo
Mình làm vẻ thân thiết sán tới bên chàng với bộ mặt nghiêm túc.
- Gì?
Chàng nhíu mày vì trả lời các câu hỏi của mình chàng sẽ không liền mạch chơi game được.
- Anh nên bỏ em đi.
- Sao lại thế
Mắt chàng vẫn dán vào điện thoại, mồm vẫn nói và toàn thân vẫn không thay đổi.
- Em lấy giấy bút cho anh nhé
- Có gì thì em nói đi, cứ vòng vèo. Anh ghét nhất tính vòng vèo của em đấy.
Chàng gắt lên nhưng vẫn ở mức độ kiềm chế được. Còn mình, sự kiên nhẫn của mình cũng trào lên gần đến cổ rồi. Mình đang cố dìm nó xuống đây. Chàng ghét tính đó ư? Mình không nhớ rõ, nhưng chắc thời yêu nhau chàng sẽ không nói thế. Vì tất nhiên, nếu nói thế thì giờ ngồi bên mình là anh khác chứ không phải là chàng.
- Em thấy chỉ có 3 thứ anh nên lấy làm vợ chứ không phải là em: tivi kênh HBO, máy tính với internet, và cái điện thoại với game nữa đấy.
Chàng im lặng. Mắt vẫn nhìn điện thoại, tay vẫn bấm bấm. Cái điện thoại vẫn bíp bíp như để trêu tức mình.
.......
...........
5 phút sau...
- Hả, em vừa nói cái gì cơ, nói lại anh nghe nào?
...............
Mình xông vào, giằng lấy điện thoại trên tay chàng, kéo cái cạp quần chàng, và....vứt cái điện thoại vào trong đó. Cho cái điện thoại chết vì sặc.
...Tết đến rồi...
Mình là con một. Ngày xưa bố mẹ ham vui nên không nhớ ra là phải đẻ thêm thì phải. Vì vậy mà đi lấy chồng rồi, thương bố mẹ ở nhà đơn độc lắm. Tết đến, lại càng thương bố mẹ nhiều hơn.
Ngày trước, tết đến hai mẹ con còn tíu tít đi mua đồ ăn tết. Ngày tất niên còn bày trò món nọ món kia. Mấy ngày tết bạn bè mình còn đến ăn uống tán phét với bố. Giờ thì có còn ai nữa đâu.
Từ cách đó mấy hôm, mình đã xin phép mẹ chồng cho phép hôm tất niên được ăn một bữa ở nhà ngoại, và một bữa sẽ ăn ở nhà nội. Mẹ chồng đồng ý, mình tưng bừng chờ đón cái tết. Mẹ mình cũng thế, tưng bừng chuẩn bị làm cơm để con gái về.
....
Đêm giao thừa, giữa cái rét của bà già mùa đông vô duyên, đứng bên chàng, bên cả Hồ Tây nữa, pháo hoa nổ đì đẹt mà đẹp mê hồn, mình vẫn được chàng mừng tuổi. Lần này là 100.000đ. Mình cười: "Tiền mất giá quá anh nhỉ, mới có lúc nào chỉ cần mừng 2000đ phải không anh". Chàng cười, xoa đầu mình, vòng tay ôm lấy vợ, và thì thầm: "chúc mừng năm mới, bà xã !!!"
Mình đã khóc vì hạnh phúc. Ước gì thời gian đừng trôi.
...Sáng mùng 1...
Mới 8h sáng, mình còn chưa muốn chui ra khỏi chăn vì tối qua đi đón giao thừa, qua Quốc Tử Giám xin chữ và về Hà Đông đi lễ Bia Bà đến 3h sáng. Năm nào cũng thế, mình quen đón giao thừa như vậy rồi. Thế nhưng có lệnh triệu tập, chàng hốt hoảng gọi mình dậy chỉnh chu nhanh chóng vì bố tổ chức buổi họp thì phải. Mình mắt nhắm mắt mở làm theo yêu cầu. Lạ nhỉ, có việc gì vào sáng mùng 1 đâu.
Xuống đến tầng 1, mình là đứa xuống muộn nhất. Nhưng không khí âm u cũng đủ để mình hiểu có điều gì không hay đang xảy ra rồi. Cả nhà im bặt. Chỉ có chàng là cúi gằm. Thôi chết, lại chuyện gì nữa đây. Lặng yên trước bài nói đang dở dang và đang cao trào của bố, mình mới hiểu ra rằng, việc mình về nhà đẻ ăn tất niên là đi ngược lại truyền thống gia đình nhà chàng. Bố không cho phép 2 bữa tất niên không có đủ các thành viên. Và mình đã gián tiếp giết chàng.
....
Sau cơn bão ấy, chàng đã bị đánh gục. Về phòng, nằm cuộn tròn không ăn gì, không đi đâu cho đến ngày hôm sau. Khổ thân, cái ao bèo của mình ngoài biết ghen còn biết dỗi nữa. Mình cũng sợ. Cũng chỉ vô hồn ngồi góc nhà ăn hết cái này đến cái khác. Thương chàng mình không dám nói, chứ thực lòng mình cũng buồn. Không lẽ bố mẹ đẻ mình ngày tất niên thui thủi 2 thân già hay sao? Không lẽ không có quyền ăn cơm với con gái hay sao?
Kết thúc câu chuyện của mèo con, chú mèo đã thắng. Nó không còn sợ hãi nữa, nó có thể vượt qua hoàn cảnh để trưởng thành. Còn mình, nỗi thất vọng và sợ hãi bắt đầu bao trùm nhiều hơn, cái mốc để có thể trưởng thành ngày một xa hơn. Và hình như, những ngày
tới mới là bắt đầu.
Tập 8 :Đám cưới thằng bạn thân
- Ngày kia tao cưới nhé !
- Ơ, mày nói thật hay đùa thế ?
- Tao nói thật, tao cưới cái con bé hôm tao dẫn sang nhà mày ấy
- Thật hay đùa đấy, sao giờ mới báo tao?
- Thật mà, 11h trưa mai nhá, tại nhà văn hoá trung tâm huyện Thanh Trì
- Thật đấy à?
- Thật, thế nhé. Nhớ mang cả thẳng con trai cả đi, đường xa để nó đèo đỡ vất vả.
…………..
Cú điện thoại cúp rồi mà mình vẫn không hiểu là thật hay đùa. Bạn thân đấy, nó cưới ư ?
Ngày đi ôn thi đại học, trong cái lớp cấp tốc sát kỳ thi, chỉ có mình là con gái. Trong lớp, mình được bầu là lớp trưởng. Cũng đúng thôi, Viện Đại Học Mở khoa Công Nghệ Thông Tin lấy đâu ra phụ nữ, nhất là cách đây hơn 8 năm. Vì vậy có nhiều anh chàng hay trêu lắm. Buồn cười, dạo đó mình ghét tất cả.
Buổi ôn thi nào cũng thế, 9h tối mới tan. Từ Hà Đông đạp xe về Bưởi, lúc nào mình cũng thấy có thằng cha đạp xe đi theo mình. Mình rẽ Ngã Tư Sở nó cũng rẽ, mình đi tắt Quan Nhân nó cũng đi, mình hướng về Cầu Giấy nó cũng hướng. Vậy là lần nào mình cũng co giò lên đạp thật nhanh. Về đến nhà hôm nào cũng đứt cả hơi.
Một tối, đói quá, ra chơi mình đi lượn lờ bách hoá Thanh Xuân, và xà vào quán cháo vịt. Vừa ngồi xuống lau cái thìa, thằng cha đáng ghét ấy đã xuất hiện. Nó cũng ăn cháo vịt. Và…nó chọn chỗ ngồi cạnh mình.
- Bà tưởng tôi bám đuôi hả?
- Ơ, thế là thế nào ? (mình giật mình vì sự trắng trợn của thằng cha đáng ghét)
- Này, đừng có tưởng bở nhé, nhà tôi cũng đi lối đó. Nhà tôi ở Xuân Thuỷ
- Thì ai bảo gì đâu, ăn đi rồi vào lớp.
Mình ngượng chín cả mặt vì sự sai lầm của mình. Chắc mỗi lần nó đi theo mình là nó buồn cười lắm đấy. Giờ lại còn táo tợn đề cập thẳng vấn đề nữa chứ. Thật không thể chịu nổi người này.
- Ăn xong rồi, ăn sau trả tiền nhá.
- Ơ
- Cảm ơn trước
Mình nhanh nhẹn lau miệng và lao về lớp như một viên đạn. Để mặc nó với 2 bát cháo. Mặc kệ nó có đủ tiền trả hay không, nhưng mình trả thù được món nợ đó, mình đỡ tức.
Một tháng sau
Ngày nhập học, mình há mồm kinh ngạc khi nó và mình học chung một lớp. Tên trong sổ điểm lại chỉ cách nhau có 3 người. Hiếu với Hiền mà, vậy nên kiểm tra hay thi lần nào cũng dễ bị ngồi gần nhau. Trời ơi, đúng là ghét của nào trời trao của nấy thật.
Năm đầu tiên, bọn mình học chỉ là những môn cơ bản. Thầy toán quý mình nên thường được gọi lên làm bài mẫu. Lần nào thầy cũng khen kết quả, nhưng…lần nào nó cũng nói nhỏ đủ nghe khi mình đi qua: “làm ngu thế không biết, may mà đúng được kết quả”. Mình tức nó lắm. Mình tức nó thật.
Năm thứ 2, có rất nhiều chuyện xảy ra khi đời sinh viên gõ cửa. Nhà ở Hà Nội, nên mình không biết cảnh sống ở trọ, mà ước được ở ký túc cũng không được. Ấy vậy mà mình gây ra không ít rắc rối với tất cả mọi thứ xung quanh. Thượng đế trêu ngươi, lần nào cũng là nó. Nó xông ra như anh hùng cứu mỹ nhân. Nó xông ra giải quyết các vấn đề như là việc của nó. Và…mình với nó trở thành bạn thân từ lúc nào.
Thường thì nó đến đón mình đi học, bữa nào có xe máy thì cùng vi vu. Bữa nào có xe đạp thì mỗi đứa một cái. Nó kêu thà chết chứ không đèo mình. Nó bảo mình lần nào ăn gì cũng ăn lắm, nên nặng, nó không đèo nổi. Bữa đó, lớp phải học cả ngày, đứa nào trong lớp cũng uể oải. Vậy là buổi trưa cả hội cùng nhóm đề tài rủ nhau về nhà mình làm lẩu cá nhậu nhẹt, rồi về trường học tiếp. Mùa đông mà, lẩu là đúng nhất. Sinh viên mà, lẩu cá là rẻ nhất.
Lũ con trai phởn trí lấy rượu của bố mình ra uống nên lừ đừ hết cả. Nhà hết giấy ăn, mẹ thật thà đưa cho tụi mình giấy báo để thay giấy ăn đang cần khẩn cấp để còn về đi học. Khổ thân, sau bữa nhậu, đứa nào đứa nấy mặt đen lem luốc, mực từ giấy báo được lau vào mặt, lại dính mỡ nên cả phi đội đều đáng được đưa vào kỷ lục Việt Nam môn trang điểm ấn tượng, hay thật. Rồi còn chỉ nhau cười chế nhạo nữa chứ. Thật là…
Nó hét toáng lên khi mình lo ngại một lũ lừ đừ lên xe về trường đi học. Nó bảo: “Chỉ có tao mới có tư cách đèo mày, tao không say tẹo nào !” Và mình thì tham đi xe máy.
H…u..ỳ..n…h…!!!
Xe máy đổ đánh ầm khi đi qua Sở Thú, chỉ vì tốc độ nhanh và một em bé chạy vụt qua đường. Mình và nó, chìm trong cái vũng nước ổ voi trời mới mưa hôm qua. Mùa đông. Áo len trắng và quần bò xanh đẹp nhất bộ của mình. Thế là xong.
Nó thường không hay ngồi cạnh mình, nó hay ngồi bàn dưới để làm camera quan sát và bình phẩm thì phải. Chỉ có mấy anh chàng dỗi hơi là hay xin ngồi cạnh. Và tất nhiên, lần nào trên đường đi học về, nó đều chê bai và bình phẩm thằng cha nào ngồi cạnh mình.
Nhưng hôm đó nó lại ngồi cạnh.
- Sao hôm nay mày tử tế thế ? Mình hỏi mỉa mai.
- Tao thấy mày ngồi mà nước từ mặt ghế cứ ròng ròng chảy, nước từ áo len ấy. Tao sợ k ai dám ngồi cạnh mày nên tao ngồi thôi.
- Căm thù !!!
Mình rít lên đủ để nó nghe và làm ra vẻ chú tâm vào bài học. Mình ghét nó thế không biết, mình ướt và rét thế này là tại nó hết.
5 phút
10 phút
- Hiếu ơi, tao rét quá, tao về đây, tao không chịu được nữa.
- Tao đưa mày ra ban công hóng gió nhé. Gió một lúc là khô thôi.
- Khô sao được mà khô, tao ướt hết cả 3 lớp rồi đây này.
- Giời ơi, có là gì đâu, tao ướt cả 5 lớp nhé - Rồi nó còn lấy tay ra hiệu để miêu tả - lớp quần bò này, lớp quần đông xuân này, lớp quần đùi này, lớp quần này nữa này, và lớp da tao nữa.
Phải công nhận thế giới này hiếm có ông đàn ông nào trơ trẽn như nó, thô quá thể. Nhưng thì thầm đến thế thôi thì cũng phải đi hóng gió với nó thật. Oái oăm, càng đứng trước gió, càng rét.
- Thôi, nhất quyết là tao về đây, rét quá, tao mà chết là lớp không kịp bầu cán bộ lớp đâu
- Đâu, đưa tao xem nào
- Vớ vẩn, mày cứ đứng đây cho bao giờ khô đủ 5 lớp của mày. Tao về đây. Căm thù…
……
- Khoan đã !!!
Vậy là 2 đứa bùng 3 tiết cuối. Dù sao cũng điểm danh rồi. Hôm đó gió mùa rét lắm, gió cứ tát vào mặt người đi xe máy như thể kẻ thù vậy. Mình dành phải cúi xuống nép vào lưng áo nó. Hai hàm răng va vào nhau cạp cạp.Bỗng nhiên nó vòng tay ra sau cầm tay mình. Nhét vào túi áo nó. Và…nắm chặt tay mình mãi trong túi.
Con đường im lặng
Nó im lặng
Mình im lặng
Chỉ có cái xe máy Đài Loan trùng xích là kêu như tàu hoả.
………….
- Này !
- Hả ?
Bỗng nhiên nó phá cái khoảng lặng rối ren giữa hai đứa làm mình bị dứt ra khỏi luồng suy nghĩ:”Nó đang có ý đồ gì đây !”
- Tao thấy mày rét quá thì mới nắm tay thôi đấy nhé.
- Ừ, thì mày có cái vị gì đâu mà tao phải nghe giải thích – Mình bực mình bật lại – Tao nghĩ mày như em trai tao nên mới để yên đấy chứ.
- Ờ, tao cũng nghĩ mày là chị gái nên mới nắm tay đấy nhé. Đừng có hiểu lầm.
…..Khoảng không lại im lặng….
- Này !!
- Gì ???
- Nhưng mà tao dặn trước nhé - lại là nó với cái giọng cẩn trọng – Mày không được yêu tao đâu đấy !
- Ơ, cái thằng này, mày bị dở hơi à ? - Mình tức khí – Tao điên à mà yêu mày.
- Thì đấy là tao cứ dặn trước.
- Đồ dở hơi !!!
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng kể từ đó cứ thằng cha nào trong lớp có ý định cưa mình là nó lại bình phẩm, những hôm hai đứa tổ chức nấu cái gì đó cùng ăn nó lại lôi ra chê bai dè bửu. Về sau, quá đáng hơn, kể cả những anh khác hay ngồi ngoài quán của mẹ, nó cũng liệt người ta vào dạng xấu xa hết chỗ nói. Còn nó, lâu lâu lại thấy đèo một cô tới nhà mình chơi, hôm sau lại hỏi: “Trông thế nào? Được không ?” Mình trả đũa: “Xì, dây thần kinh tình yêu của mày bị đứt à? Thế mà cũng chọn” . Và …lại không thấy cô bé ấy xuất hiện nữa.
Năm thứ 3
Gia đình nó có chuyện, nó phải bỏ dở chuyện học hành để sang định cư bên Nga với gia đình. Ngày nó lên máy bay mình không tiễn, chỉ tối hôm trước hai đứa rủ nhau đi uống café mà thôi.
- Dạo tết tao thấy lá số của mày cũng được đấy chứ. Thôi, mày đi nước ngoài cho rộng tầm mắt. Mừng cho mày
- Số tao lận đận lắm. Trong lá số ấy người ta bảo: năm tao 30 tuổi làm ăn sẽ lụi bại, năm tao 40 tuổi mới có vẻ gỡ gạc được, năm tao 50 tuổi mới có tí của để, năm tao 60 tuổi mới làm ăn được. Lấy đâu ra mà được.
- Ơ, tao nhớ là họ nói năm mày 65 tuổi sẽ đại cát đại lợi mà. Mày cứ đi đi. Bao giờ 65 tuổi thì về gặp tao nhé.
- Không ạ, để tao mốc à?
- Tao có bảo mày để mốc đợi ngày nắng thì mang ra phơi đâu. Chỉ bảo mày và tao sẽ chờ nhau ở cuối con đường tình mà.
- Ừ, năm 2 đứa mình 65 tuổi nhé.
Cả hai đứa cùng cười, nhưng không hiểu sao trong lòng mình muốn khóc. Chả hiểu vì cái gì. Còn nốt một năm nữa thôi là ra trường rồi, nhưng nó và mình sẽ không còn được cùng đi bảo vệ đồ án tốt nghiệp nữa, không còn ai chiều về rủ mình xà vào hàng bánh chuối trên đường Láng nữa, không còn ai mắng mình là Hiền tồ tẹt nữa.
Đêm hôm ấy, café làm mình mất ngủ. 1h sáng, nó gọi điện cho mình, hai đứa lại tâm sự đến 2h sáng. Tâm sự cũng không phải, tâm sự gì mà thi nhau nói xấu thầy cô ở trường.
Nó đi, và chẳng còn ai bình phẩm các chàng trai đến cưa mình nữa.
Thi thoảng, nó vẫn gọi điện về. Chứ mình làm gì có tiền mà gọi cho nó.
Bốn năm sau,
Vô tình nó gọi về trước ngày mình cưới một tuần. Nó không bình luận gì cả. Chỉ hỏi: “có hoãn được 2 tháng để chờ tao về không?” Mình trả lời: “Không ! cái này do người lớn quyết định”. Nó bảo: “Ừ, thế thôi, chúc mày hạnh phúc”. Cúp máy, tự dưng mình lại muốn khóc.
Hai ngày trước khi cưới,
Mình và chú rể tương lai lên thăm bà nội đang điều trị tai biến mạch máu não trong viện. Mình có kể với bà rằng:”Thằng Hiếu mấy hôm trước có gọi về chúc cháu hạnh phúc bà ạ .”Bà chỉ cười gật gật thôi. Trước khi về, khi chú rể xuống lấy xe, bà nắm lấy tay mình thì thầm:
- Hôm hai đứa chúng mày rủ nhau đi uống café tạm biệt ấy, lúc mày đang chỉnh trang trên gác, nó có bảo với bà rằng: Chỉ vì tự ái một câu nói đùa mà cháu mất hết bà ạ”
Con đường về, vẫn đoạn đường toàn mùi bánh chuối rán, tự dưng mình bật khóc. Lần này, mình khóc vì hai đứa dở hơi ngày nào nắm tay nhau, không phải ướt vì mưa cho nó ra dáng lãng mạn một tí, mà là ướt vì ngã xe máy.
Hai năm sau,
Nó mời mình ăn cưới nó chỉ trước có 2 ngày. Dạo nó về nước được một năm, cũng đèo cô bé đó đến nhà mình. Và giới thiệu là chị gái. Không biết trùng lặp hay sao ấy, trước nó cũng bảo là coi mình như chị gái mà. Mình hết ngạc nhiên lại đến sượng sùng.
Đêm trước hôm nó cưới,
Tâm trạng mình cứ thế nào ấy, buồn kiểu gì khó tả lắm. Đàn bà thật phức tạp và tham nữa. Mình lên mạng và tâm sự với một người bạn trong thành phố Hồ Chí Mình, mình bảo:
- Chắc là buồn vì tham, giờ phải chia sẻ thằng bạn thân cho cô gái khác rồi.
- Mất hẳn chứ chia sẻ đâu mà chia sẻ.
Câu trả lời làm mình như bị giật ra khỏi u mê. Ừ, lấy đâu ra mà chia sẻ. Mất hẳn rồi. Cảm giác lúc này cứ như bị ai móc túi cái gì thật quý giá. Tiêng tiếc thế nào ấy. Kỳ cục thật.
Tập 9: Qua rồi mộng mơ
Vậy là mình và chàng đã hết những tháng ngày tán tỉnh nhau. Giờ thì tính tốt tính xấu phơi bày ra hết rồi. Buồn cười thật, chàng tỏ vẻ khó chịu khi thấy mình mặc váy đi làm và ngồi cả buổi với cái game mobile mỗi lần sang chơi với bố vợ.
…Lười…
Thật ra thanh niên bây giờ ai chẳng lười, không riêng gì mình, không riêng gì chàng. Sau hai tháng làm con dâu mới, mẹ chồng cuối cùng cũng cất lời vàng ngọc:
- Thôi, cô không phải dậy sớm quét nhà nữa đâu nhé. Cô cứ lạch cạch làm tôi muốn ngủ thêm cũng khó. Trời mùa đông thế này ai mà chịu được. Từ mai trở đi luôn nhé.
- Dạ !!!
Cái dạ đầy biết ơn và từ tốn. Không biết mẹ có nhận thấy cái dạ đó đang kiềm chế nhiều tiếng reo hò trong lòng mình hay không. Nhưng cũng kể từ đó, mình chỉ dậy trước giờ đi làm 1 tiếng đồng hồ thôi.
Chàng cũng lười, ngày yêu mình thì chàng chăm lắm. Mình mà làm cái gì một mình, chỉ cần lườm chàng một phát là chàng vội vàng lao ra phụ một tay ngay. Có lần sang nhà mình ăn trực, (hí…hí…vì sang chơi mời ở lại ăn cơm lại vâng ngay chẳng là ăn trực thì là gì?) thấy mẹ mình đang đứng nấu nướng liền sán tới kêu “làm gì cho con làm với.” Rồi dưới sự đảo mắt điều khiển của mình, chàng lao vào chậu rửa bát như một viên đạn.
một phút…
hai phút…..
ba phút……
….
Chàng chạy lại, mắt tái dại, cắt không còn hột máu, thì thầm vào tai mình:
- Em ơi, chết dở rồi, anh có chuyện này muốn nói với em.
- Anh không làm nốt đi còn bỏ dở để ra đây là gì?
Mình tỏ ra khó chịu khi thấy chàng chưa hoàn thành xong công việc. Có mấy cái bát thôi mà lười thế …
- Anh….anh ….bị đứt tay rồi.
Chàng e dè chìa ngòn tay bị con dao do chàng cọ vừa cứa. Mình la lên……tất nhiên, cả nhà lại xúm vào, cuống quýt băng bó. Làm như tai nạn chiến tranh không bằng. Từ lần ấy trở đi, mẹ không cho chàng mỗi lần sang chơi làm bất kỳ việc gì nữa. Mãi về sau, mình mới nghĩ, có thể chàng cố tình để đỡ phải làm chăng?
Giờ, khi lấy nhau về rồi, không còn chàng trai tội nghiệp ngày nào nữa. Mà thế vào đó là một ông chồng vừa lười vừa khó tính. Hai vợ chồng có pha tách trà ngồi uống với nhau thì trong đầu đã phải toan tính xem kiếm cớ gì đây để kẻ kia đi rửa chén sau bữa tiệc rồi. Hay thật, đúng là hôn nhân khác ngày yêu quá thể.
Tính chàng bừa bãi, rất hay lấy đồ mà không để vào chỗ cũ. Đi làm, thay cái quần đùi ra cũng vứt luôn ra sàn nhà rồi kệ nó ở đó. Mình đi theo dọn dẹp cũng điên tiết. Thể nào cũng có ngày mình cầm cầm cái quần đùi của chàng ném ra ngoài cửa sổ.
…tình yêu thời hậu chiến…
Không ai yêu nhau mà không từng một lần đi ăn tiệm. Đôi khi không phải vì thích món ăn đó, mà là vì thích được đi với nhau. Và tất nhiên, phong tục Á Đông, người đàn ông thường là người trả tiền.
Không hiểu sao mình cũng thế, mình thích đi ăn mà chồng là người trả tiền, cho dù lĩnh lương lần nào mình cũng lột sạch của chàng, cho dù mình luôn là người lừa chàng đi ăn tiệm.
- Alô, anh à, tới ngay số 9 Văn Cao nhé !
- Việc gì thế em – Chàng ngơ ngác hỏi – Anh trưa nay bận lắm !
- Việc gấp lắm. Em cần anh !
Chàng hớt hải lao từ cơ quan về phố Văn Cao. Đàn ông mà, mình biết, chàng hẹn bia hơi với lão Vân - bạn nối khố - chứ bận gì đâu. Khi nào chàng bận thật sự, thì chàng sẽ nói việc đó là việc gì rồi, hoặc chàng nhờ ai đó chạy qua chỗ mình, chứ chàng không nói chung chung như thế.
Nhìn cái dáng thân yêu đứng ngơ ngác ngoài đường, trước cửa quán tìm kiếm mà thương quá. Nhưng qua khung cửa kính tầng 2, làm sao chàng thấy được ánh mắt có mùi của sự đắc thắng này.
- Anh à, sao lâu thế, gấp lắm rồi
- Ơ, em đang ở đâu, lại vượt đèn đỏ à? lại bị công an tóm à ?
- Không, lên tầng 2 đi anh, em sắp gọi món rồi,
- Ơ…sao em bảo có việc gấp ?
- Thì em đói quá em bảo gấp chứ sao? Em đói không quan trọng với anh à?
Bữa trưa thật bất ngờ với chàng và thật vui với mình. Đôi khi mình thích hâm nóng tình yêu bằng cách trêu tức chàng hoặc làm những chuyện không ai nghĩ ra. Tình yêu thời hậu chiến mà, mỗi người đã không còn mới lạ ở người kia nữa. Nên mỗi một bất ngờ lại là một lần làm mới thôi.
- No quá, cảm ơn em nhé !
- Anh trả tiền đi rồi về
- Ơ…em mời anh mà…
- Xì…thế anh không phải là đàn ông à, để em đứng lên trả tiền mọi người sẽ nhìn anh chứ không nhìn em đâu nha
- Nhưng…em lột hết của anh rồi mà.
- Kiểu gì chẳng còn
- Ừm, em tinh quái lắm, đã lột hết lương, còn đẽo dần lậu. Em cứ thế này anh chết đấy.
- Vâng, anh chết em vẫn còn trẻ, còn nhiều cơ hội đi lấy chồng nữa mà.
Chàng biết thua rồi, chàng chấp nhận trả tiền. Nhưng lần sau, chắc chắn không rủ đi ăn bằng bài cũ được nữa. Chàng sẽ cảnh giác hơn. Nhưng mình lại càng có nhiều bài hơn, miễn sao đẽo được hết lậu của chàng. Mình mà, “ở đây, ai là tướng ?”
Khà …khà….
Giờ cái quán số 9 Văn Cao đã đổi chủ rồi, trở thành quán bia hơi, mỗi lần đi qua đó, lại tủm tỉm cười và…nhớ chàng !
(Còn tiếp)...